Giữa cái lạnh cắt da trong đợt rét đậm hàng đầu ở Hà Nội , một người nữ giới có gương mặt khắc khổ nhưng vẫn toát lên vẻ đôn hậu một tay khệ nệ xách đồ , tay kia đẩy chiếc xe có đứa trẻ khật khưỡng bên trong. Em bé không thể ngồi vững , hết lệch bên nọ lại vẹo bên kia , gương mặt ngây ngô nhưng đôi mắt chốc chốc lóe lên những ánh nhìn tinh anh. Cổ áo em được nhét đầy giấy. Giải thích điều này , người mẹ nói "Cháu bị bệnh bại não , liên tục nhỏ giãi , khăn quấn hết cái nọ đến cái kia đều ướt hết rồi".
Người mẹ 54 tuổi tên là Nguyễn Thị Hường , ( xã Nghi Mỹ , Nghi Lộc , Nghệ An ) cho biết , cháu bé tên Trần Thị Phúc Liên , không phải do chị dứt ruột đẻ ra , nhưng chị thương cháu như một phần máu thịt của mình. Cuộc tao phùng giữa hai mẹ con chị cũng như định mệnh.
Năm 2006 , chị vào Bệnh viện tỉnh Nghệ An để chữa u mặt. Cùng thời điểm ấy , chị biết mẹ của bé Phúc Liên. Đó là một người dan ba 39 tuổi , người huyện Diễn Châu , Nghệ An , không lấy chồng , có con với một ông già góa vợ đã hơn 70 tuổi. Ca sinh khó , khi mổ lấy được con ra thì người mẹ cũng vừa tắt thở. Ngày ấy , những người thân của người nữ giới này không ai muốn đưa bé gái mới chào đời về nuôi.
"Tội lắm , bệnh viện thì bảo có người nhận cháu bé họ mới cho đưa xác mẹ về , còn anh chị em của chị ấy ( mẹ ruột bé Liên ) thì khăng khăng không đón cháu , thế là con nhỏ cứ nằm gào khóc bên xác mẹ. Dồi dào người tới xem , nhưng không ai muốn đón đứa trẻ về nuôi. Khi ấy , tôi thấy tội quá , nên xin được chăm chút cháu" , chị Hường kể lại tình cảnh nhận con.
Thời điểm đó , chị đã có một cậu nam tử đang làm việc trong quân ngũ , và nuôi một mẹ già hơn 80 tuổi nằm liệt giường. "Cũng nhiều người bảo tôi dở hơi , chưa đủ khổ , đủ đói hay sao mà còn ôm mệt vào người" , chị tâm sự.
Từ nhỏ , chị Hường đã có cuộc sống không may mắn. Một tai biến khiến mẹ chị bị liệt , làm cuộc sống Nhà ở vốn đã nghèo khó càng cùng quẫn. Người cha chăng khứng nổi cảnh sống này đã bỏ bà con chị đi. Từ đó , chị phải làm thuê làm mướn , mò cua bắt ốc nuôi mẹ. Khi trưởng thành , gặp một bồ mình , chấp thuận ở rể , chị đã tưởng hạnh phúc mỉm cười với mình , thế nhưng , chỉ chung sống một thời gian , người chồng lại bỏ đi khi chị mới sinh con. .
Cứ thế , suốt mấy chục năm , người nữ giới này Đại khái không có phút nào được sống cho riêng mình , lúc nào cũng tất ta tất tưởi làm lụng , chăm mẹ , lo cho con.
Theo lời chị , cái tên Phúc Liên của cô bé mồ côi là tên hai thâm giao của chị - hai người sống rất đem động vật , nhân đức. Chị Mệnh danh con như vậy với hy vọng cháu sẽ có được tư cách cao đẹp và cuộc sống hạnh phúc về sau. Khi mới sinh , cô bé Phúc Liên kiêu dũng như bao đứa trẻ khác , rất tinh nhanh. 7 tháng bé đã biết bò , trườn. Nhưng khi con 9 tháng , chị thấy bé chỉ biết nằm , tay lúc nào cũng nắm chặt , nếu mẹ cố xòa ra thì co quắp.
Biết có điều gì bất thường , chị đưa con đi khám tại Bệnh viện tỉnh Nghệ An thì được biết cháu bị bệnh về não. Tiếp đưa con ra Bệnh viện Nhi trung ương , chị cũng nhận được Cuối cùng tương tự và lời khuyên đưa con về chăm chút , khi cháu 4 tuổi thì khám lại.
Một bên là mẹ già nằm liệt , một bên là con nhỏ bệnh hoạn , chị Đại khái luôn phải tranh thủ làm mọi việc vào ban đêm. Đơn thân làm 5 sào ruộng để Có sẵn gạo nuôi mẹ , và con. Có những khi đi làm đồng , chị phải thuê người giữ con giúp. Cũng may , chị được sự tương trợ của bà con hàng xóm , hội bảo trợ trẻ tàn tật Nghệ An , cũng như bệnh viện tỉnh - nơi cháu chào đời.
Chị cho biết , nhiều người khuyên chị nên đưa bé Phúc Liên vào trại trẻ mồ côi cho "nhẹ nợ" nhưng chị không thể làm vậy.
"Tôi cũng từng đến những nơi đó rồi , những trẻ lành lặn thì còn tạm được , chứ các cháu bệnh hoạn thì khổ lắm. Lúc nào hấp hối tôi sẽ tìm một nơi đáng tin để gửi gắm con" , chị Hường nói.
Bé Phúc Liên đã gần 5 tuổi nhưng chỉ nặng 9 kg. Theo lời chị Hường , cháu rất khó ăn , thường ốm. Dù không được tinh nhanh như những trẻ khác , nhưng Phúc Liên cũng rất am hiểu và đem động vật. Cháu có thể gọi mẹ và hiểu những điều mẹ nói cũng như biết yêu , biết ghét rất rõ ràng. "Những ai đến nhà mà động viên tui , nói tui gắng gỏl lo cho con thì bé thường rất mến và thích chơi cùng , còn những người bảo tui cho con vào trại mồ côi , sẽ bị bé nhìn chăm chắm và tỏ ra cáu kỉnh" , chị kể.
Giữa năm nay , theo lời hẹn , chị đưa con ra làm giải phẫu chữa não nhưng thầy thuốc cho biết cháu Phúc Liên quá yếu , cần bổ dưỡng thêm mới Có sẵn sức trải qua cuộc phẫu thuật.
Đầu tháng 12 , một lần nữa mẹ con chị lại tay xách nách mang từ Nghệ An ra viện nhi. Sau các Cuối cùng xét nghiệm , chị được thầy thuốc yêu cầu điều trị ngoại trú. Túng thiếu , không dám bỏ ra 50-80.000 đồng cho mỗi đêm Ngủ trọ , hai mẹ con chị phải nằm ngủ lăn lóc trên lề đường , đợi sáng ra vào viện. Tuần trước , thương con bị lạnh , muỗi đốt , chị xông thẳng vào phòng lãnh đạo bệnh viện trình bày tình cảnh thì được họ sắp xếp cho vào viện để được điều trị nội trú , chuẩn bị mổ.
"Bác sĩ nói dù cho giải phẫu thì cháu cũng không thể khỏi hẳn. Tôi biết thế và cũng không dám mơ điều gì to tát , chỉ mong con có thể tự xúc ăn , tự mặc quần , để tôi có nhắm mắt cũng yên lòng" , chị Hường chia sẻ.
Độc giả có tấm lòng hảo tâm muốn giúp rập cháu Phúc Liên trị liệu , có thể liên hệ trực tiếp với chị Nguyễn Thị Hường tại địa chỉ: Xóm 12 , xã Nghi Mỹ , Nghi Lộc , Nghệ An hoặc phòng 2 , khoa tâm thần A13 , Bệnh viện Nhi trung ương: 18/879 La Thành Đống Đa Hà Nội. Số điện thoại: 01698039616.
Vương Linh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét